Thỉnh thoảng mình lại nhớ về cái cửa hàng cũ đầu tiên của 4 năm trước. Nói là “cửa hàng” cho oai chứ thực ra chỉ là 1 căn gác xép rộng khoảng 20m2 nằm sâu cùng trong 1 con ngõ nhỏ. Đồ đạc thì chẳng có gì, săn sale với thanh lý mua được 2c sào treo, 1c gương cũ kèm bộ bàn may trưng dụng của con em. À cả con manocanh cũng mượn luôn của nó nốt. May mắn là nó học Thiết kế nên khá đc nhờ.

Chiếc “biển hiệu” đầu tiên mày mò pts mấy ngày zời để đem đi in. Mua thêm mấy chục nghìn tiền bóng đèn nhấp nháy cho sáng chói 1 con ngõ 🤣
Mình vẫn nhớ cái cảm giác háo hức, sốt ruột chuẩn bị đồ đạc và hàng hoá để set up cho ngày “khai trương”. Nhớ những hôm lượn xe cùng anh chồng chầu trực ở Nguyễn Thái Học để chờ in cái tấm formex bìa con con dựng làm biển hiệu. Những ngày cày nhẵn mặt các quầy hàng chợ Hôm hay Đồng Xuân tìm mua vải. Không có vốn nên toàn xin mua 5 chục phân một xong còn bị mắng cho tát kiểu “Ở đây chúng tôi không bán thế nhé” 🤣 Cũng may sau này gặp được 1 cô rất đáng yêu mua ít hay nhiều gì cũng cắt lại còn hay để dư ra cho mình nữa. Cô bảo “Thôi sinh viên không có tiền mới tập làm (thực ra lúc ý đã là mẹ bỉm 1 con 🥲) mua đc bao nhiêu mày cứ mua, sau này mày làm đc thì cô lại có khách quen chứ có gì đâu”. Sau đấy 1 thời gian thì vì sức khoẻ nên cô dần nghỉ bán, vẫn mong có cơ hội gặp lại để cảm ơn cô.

2c sào quần áo đầu tiên, 1 trong 2c này vẫn được dùng đến tận bâyh như 1 chứng nhân lịch sử :)))
Đến lúc bắt đầu mở bán, public địa chỉ lên thì mình thực sự bất ngờ vì khách đến ủng hộ khá nhiều. Cái con ngõ bé tý tự nhiên đông vui hẳn vì xe cộ, người ra vào. Có lúc còn bị hàng xóm chửi suốt cái tội để xe lung tung vướng hết cả lối đi. Bà Dâu hồi ấy hơn 1 tuổi, gặp người lạ nhiều thành quen, thấy khách đến là hớn hở tít mắt, có năng khiếu tiếp khách cho mẹ phết.
Hồi ý dù không phải được nhiều nhặn gì, tuy mệt nhưng vui. May có anh bạn luôn đồng hành từ hồi còn yêu nhau. Ngày nào đi làm về xong cũng chở đi khắp các đường làng ngõ xóm mua vải rồi ngồi chờ thợ rồi lại đi ship khách. Đến lúc khá khá thì bắt đầu đi xuống những kho vải to hơn, không hiểu sức lực đâu ra mà ông bạn gầy gò vác được cả mấy chục kg vải lếch thếch chở về nhà mình.

Dù xa xôi hẻo lánh, quanh co nhưng khách khứa vẫn nhiệt tình ủng hộ. Chắc bâyh mấy em cấp 3 này chuẩn bị tốt nghiệp ĐH hết rồi. Nhớ như in hình ảnh có mấy bé đứng từ đầu ngõ cứ ngó nghiêng k dám đi tiếp vào xong í ới gọi chị ơi vì giữa ngõ có 1 em chó rất to đang ngồi chầu sẵn 🤣
Dù sau này chuyển ra cửa hàng mới rộng rãi dễ tìm ở phố Thái Hà rồi mở thêm được 1 shop trong Sài Gòn, gặp được những người đồng đội tuyệt vời hơn chứ không còn 2 mình nữa. Thì nhiều lúc vẫn nhớ về cái căn gác xép cũ chật chội đầy kỉ niệm ý.

Suốt ngày thích tiếp khách với soạn hàng. Thực ra là phá đám thì đúng hơn. Sao ngày xưa trông nó đáng yêu thế này 🤣

1 năm sau thì ra được cửa hàng to hơn, cái biển hiệu cũng to ra nhiều.

Lần đầu có mặt tại SG ✨

Vẫn là chiếc biển hiệu ấy nhưng to hơn và nhiều hơn 😄

Vẫn là chiếc biển hiệu ấy nhưng to hơn và nhiều hơn 😄

Và chiếc shop xinh xắn vintage tại CS Thái Hà
Tự nhiên nhiều tâm sự vào 1 thời điểm nhiều khó khăn vì dịch bệnh. Nhưng ngồi nhìn lại thì thấy cái mình dần khác so với ngày xưa là sự đam mê và vô tư, là cái cảm giác lúc nào cũng nhiệt huyết, cố gắng khi bắt đầu ấy. Cảm ơn bản thân đã không bỏ cuộc, và bây giờ bản thân hãy cố gắng hơn gấp 3, gấp 4 lần nhé!
Vì mọi điều tốt đẹp đều đang ở phía trước thôi ♥